khi tôi về có hai mùa mưa nắng có con đò đưa áo trắng qua sông chiếc nón bài thơ che mát cả lòng hồn viễn khách dựng lên thành quách cũ
tôi trở về với những ngày mưa lũ lụt lội năm nào dâng ngập hồn tôi tiếng hò mái đẩy, sóng nước chơi vơi tháp cổ Diễm Xưa, vai gầy Hạ Trắng
ly cà phê Chiêu xưa, mắt Mai buồn xa vắng tôi thương nhiều xứ Huế của tôi xưa em thẹn thùng cho tôi biết mộng mơ biết yêu nắng hàng cau, đường về chơi thôn Vỹ
em yêu dấu hết đời tôi có lẽ ở một nơi này để nhớ một nơi kia mãi hai phương trời bên nớ bên ni tôi sẽ gởi về em đời viễn mộng
Hãy viết đi em những giòng thơ đen như ước mơ không xanh màu tình ái bởi mai kia khi chúng ta về quê hương sẽ không còn thơm mùi hoa bưởi hoa ngâu chỉ còn đây ruộng lúa khô cằn trời đất xanh xao
Hãy viết đi em bằng những giòng nước mắt bằng tâm hồn quặn thắt đớn đau không còn chi để mất mát khuôn mặt trẻ thơ nét già nua đói khát rách rưới tình người đổ vỡ đam mê
Hãy viết đi em, lời thơ ảo não ê chề bởi quê hương chúng ta còn có người ngồi mơ hạt cơm rời mơ tiếng hát lời thơ nụ cười chân thật và có người mong được chết... hơi thở cũng chứa đầy hận thù, oán ghét bởi chẳng còn ai nói lời yêu thương
Hãy viết đi em dù lời thơ không mang ao ước bình thường kể chuyện thiên đường đất mẹ.
_______________________________________________ Những Mảnh Đời Hậu Chiến - văn - Trần Bảo Toàn_______________________________________________
Hôm nay, 30/04/2020, một ngày mưa rả rích, tiếng mưa như gõ vào ký ức những tháng năm quá khứ, đối với tôi ngày này chỉ có ý nghĩa là một ngày lịch sử, khi đất nước, gia đình và rất nhiều cá nhân của thế hệ cha chú và chúng tôi bước qua một khúc quanh mới.