đ ỉ n h -đ ờ i -h u y ễ n -v ọ n g--
em bình minh.
ban-mai-tôi sương mù không thấy mặt trời.
con-chim-quá-khứ tha từng cọng rơm tuổi dại, về
dưới tàng cây niên thiếu, kết thành
tổ ký ức.
ấp dưỡng nhọc nhằn trứng-hạnh-phúc-tương-lai cỏn con.
có lần mang tình yêu đánh cuộc với thời gian.
thấy tuổi thơ đứng bên lề, khóc -
lệ là những viên đá xanh. *
thấy hồn nhiên đã là vết thương, cần
che dấu bằng phấn son đẹp ngời nghi ngại.
thấy trái tim buồn hơn tượng Chúa, vác thánh-giá-cuộc-người lên
đỉnh đời huyễn vọng,
đón nhận tội lỗi sinh phần vào
đinh đóng đôi tay
giăng.
lần ấy, tình yêu thắng cuộc.
thời gian chiến bại, và
tan biến.
giải thưởng, là
vòng đai năm tháng
quấn lên thân phận người, màu tang trắng
trinh nguyên.
ôi, thơ...
tôi, tên tị nạn bất hợp pháp vào lãnh thổ em, đã lần xin hội nhập
bằng những điều viết trong mùa cúm sốt buồn nôn chữ nghĩa.
trong cơn-đau-mặc-tưởng-dạ-dầy,
tôi thổ tả cuồng ngôn,
tôi hành hung thi tứ,
tôi đọa đầy mỹ ngữ,
tôi ruồng rẫy biên cương,
tôi bạo dâm giới hạn.
...
em vẫn nhân từ kết nạp, nuôi tôi
qua lần bạo bệnh tư duy, cho tôi tự do
thám hiểm châu thân em quen thuộc và kỳ bí, cho tôi thỏa mãn nỗi
thèm thuồng sáng tạo. rồi
yêu em
tuyệt thực ngôn từ.
đêm.
có những cơn mộng về, như sự thật.
có những cơn mộng về, từ sự thật.
tôi tha hương trên quốc gia em, đo diện tích niềm đau bằng những bước chân cô đơn bương theo chiêu dài chiều ngang nỗi buồn mặt đất. Nâng trái tim sa mạc lên cao trong vòng tay đọa đày khát vọng, dâng hiến giọt-huyết-niềm-tin cho dòng-sông-mạch-máu-tình-yêu luân trầm lý tưởng.
nhắm mắt lại,
lắng nghe em, hát
dội buốt nghiệt ngã cực hình:
mỗi dòng sông có một khúc quanh
đời vàng phai, đã lần tóc xanh
nụ cười nào môi xưa đã thắm
trái tim nay héo khô yên nằm
lắng im nghe hoang vu đi về trên tháng năm
mỗi tình yêu có một vết thương
tàn, nụ hoa đã lần ngát hương
mặt trời nào môi xưa thắp sáng
trái tim nay bóng đêm xếp hàng
nối chân theo thiên thu đi về không tiếng vang
tiếng ca em dạt về chốn hang-hầm-kỷ-niệm, cuốn phăng qua đại dương nhân ảnh điệp trùng,
phiêu bạt phù âm,
và vút cao,
vút cao,
vút cao,
cao, và
cao hơn thế nữa. về
cõi thiên đường của nhọc nhằn cuộc lữ, nơi
ngôn ngữ không còn hiện hữu, và
linh hồn là những thiên thần bị lảng quên trong câu chuyện thần tiên của ấu thơ
tử hình mình để tự cứu rổi mình. rồi
hóa thân vào những nỗi buồn không đoạn kết,
những nỗi buồn ru mãi chẳng thuần an.
trong giấc trở trọc trằn thân phận
em, bóng-tối-tôi, qua đời
thật từ bi. * thơ Thanh Tâm Tuyềnnpn