
q u â n .t ử .T à u
____________________________________________________________________________
l a m g i a n g
Khi yêu, cô cũng khá là quân tử Tàu. Yêu đơn phương, cô luôn "quân tử" chúc phúc cho người ta sẽ hạnh phúc với một ai đó. Mà không cần cô chúc phúc, họ cũng sẽ hạnh phúc với một ai đó không phải với cô. Cô cứ nhận bừa mình quân tử, AQ thế cho nó nhẹ lòng. Cảm giác thất tình chẳng dễ chịu gì. Với mối tình đầu chính thức (chính thức được cầm tay nhau), cô cũng sụp đổ khi thần tượng không còn là thần tượng trong lòng cô. Thế nhưng cô cũng quân tử chúc phúc họ hạnh phúc với một ai đó.
Cứ thế, cô quân tử ngẩng cao đầu trong tình yêu. Áo cô vẫn trắng, tâm hồn vẫn rất tinh khôi.
Vẫn rất ôn nhu và quân tử như trúc, cô yêu anh.
Nhưng có điều gì đó không còn giống những lần quân tử trước. Cô không còn mong anh có một ai đó thay thế cô được hạnh phúc bên anh. Cô trở thành tiểu nhân. Cô bảo anh: Em cầu cho anh ế. Cầu cho anh tồn kho ẩm mốc lên, đợi em tới chống ế, chống ẩm cho anh.
Cô cầu cho anh ế vì cô muốn mình là người duy nhất được hạnh phúc ở bên anh. Cô muốn quan tâm, yêu chiều anh là cô. Cô muốn là người bắt nạt anh, nhõng nhẽo anh, gây phiền hà cho anh. Cô không thèm làm quân tử nữa.
Tố chất của một tiểu nhân tiềm ẩn sâu trong cô đã bùng phát khi va chạm vào anh. Cô không muốn anh lấy người đàn bà khác làm vợ để cô và anh thành đôi nợ đời nhau. Để hằng ngày, anh đi làm về phải ăn cơm và canh của cô nấu. Ăn xong thì bị cô đùn đẩy công việc rửa bát và dọn dẹp cho làm. Cô chỉ việc đứng sau lưng, ôm anh,thủ thỉ nịnh nọt - tiểu nhân mà.
Tiểu nhân như cô, sẽ không hoài bão bao quát cả gầm trời. Cô chỉ muốn ở trong một cái giếng trời nho nhỏ, mưu cầu hạnh phúc đơn giản và bình yên trong phạm vi...một vòng tay ôm của anh - mỗi đêm. Trong giếng trời, yên lặng bên nhau, anh coi TV mặc anh, cô cứ việc cuộn mình vào sát anh, chìm vào giấc ngủ. Anh cũng cần một khoảng của riêng anh chứ.Guồng quay của cuộc sống cần được dừng lại khi ngả lưng xuống giường.Cô không phiền nhiễu anh bằng những tỉ tê tâm sự, nhưng cô sẽ ôm chặt một cánh tay của anh để cả trong giấc ngủ cũng không vuột mất anh.
Quân tử nhất ngôn, quân tử thiệt hại. Tiểu nhân...thất ngôn nên tiểu nhân thề..."không thèm nói chuyện với anh", nhưng chưa được hai hôm, tiểu nhân đã nuốt lời thề. Vì rằng tiểu nhân thì bất "nhất ngôn", tiểu nhân được lãi. Tiểu nhân thích nhai đi nhai lại. Vậy nên, cô làm tiểu nhân để thoả lòng nhai cục kẹo tình yêu của mình,không sợ bị mất thể diện.
Khi yêu, cô cũng khá là quân tử Tàu. Yêu đơn phương, cô luôn "quân tử" chúc phúc cho người ta sẽ hạnh phúc với một ai đó. Mà không cần cô chúc phúc, họ cũng sẽ hạnh phúc với một ai đó không phải với cô. Cô cứ nhận bừa mình quân tử, AQ thế cho nó nhẹ lòng. Cảm giác thất tình chẳng dễ chịu gì. Với mối tình đầu chính thức (chính thức được cầm tay nhau), cô cũng sụp đổ khi thần tượng không còn là thần tượng trong lòng cô. Thế nhưng cô cũng quân tử chúc phúc họ hạnh phúc với một ai đó.
Cứ thế, cô quân tử ngẩng cao đầu trong tình yêu. Áo cô vẫn trắng, tâm hồn vẫn rất tinh khôi.
Vẫn rất ôn nhu và quân tử như trúc, cô yêu anh.
Nhưng có điều gì đó không còn giống những lần quân tử trước. Cô không còn mong anh có một ai đó thay thế cô được hạnh phúc bên anh. Cô trở thành tiểu nhân. Cô bảo anh: Em cầu cho anh ế. Cầu cho anh tồn kho ẩm mốc lên, đợi em tới chống ế, chống ẩm cho anh.
Cô cầu cho anh ế vì cô muốn mình là người duy nhất được hạnh phúc ở bên anh. Cô muốn quan tâm, yêu chiều anh là cô. Cô muốn là người bắt nạt anh, nhõng nhẽo anh, gây phiền hà cho anh. Cô không thèm làm quân tử nữa.
Tố chất của một tiểu nhân tiềm ẩn sâu trong cô đã bùng phát khi va chạm vào anh. Cô không muốn anh lấy người đàn bà khác làm vợ để cô và anh thành đôi nợ đời nhau. Để hằng ngày, anh đi làm về phải ăn cơm và canh của cô nấu. Ăn xong thì bị cô đùn đẩy công việc rửa bát và dọn dẹp cho làm. Cô chỉ việc đứng sau lưng, ôm anh,thủ thỉ nịnh nọt - tiểu nhân mà.
Tiểu nhân như cô, sẽ không hoài bão bao quát cả gầm trời. Cô chỉ muốn ở trong một cái giếng trời nho nhỏ, mưu cầu hạnh phúc đơn giản và bình yên trong phạm vi...một vòng tay ôm của anh - mỗi đêm. Trong giếng trời, yên lặng bên nhau, anh coi TV mặc anh, cô cứ việc cuộn mình vào sát anh, chìm vào giấc ngủ. Anh cũng cần một khoảng của riêng anh chứ.Guồng quay của cuộc sống cần được dừng lại khi ngả lưng xuống giường.Cô không phiền nhiễu anh bằng những tỉ tê tâm sự, nhưng cô sẽ ôm chặt một cánh tay của anh để cả trong giấc ngủ cũng không vuột mất anh.
Quân tử nhất ngôn, quân tử thiệt hại. Tiểu nhân...thất ngôn nên tiểu nhân thề..."không thèm nói chuyện với anh", nhưng chưa được hai hôm, tiểu nhân đã nuốt lời thề. Vì rằng tiểu nhân thì bất "nhất ngôn", tiểu nhân được lãi. Tiểu nhân thích nhai đi nhai lại. Vậy nên, cô làm tiểu nhân để thoả lòng nhai cục kẹo tình yêu của mình,không sợ bị mất thể diện.