THƠ........TRUYỆN / TÙY BÚT......TRANH ẢNH.......NHẠC / GHI ÂM........ĐỘC THOẠI......TUYỂN
E-CAFÉ........HOA THƠM CỎ LẠ.......CHUYỆN PHIẾM.......NỮ CÔNG / GIA CHÁNH.......HỎI / ĐÁP







Image
t ò a .n h à
...C A O .N I Ê N

____________________________________________________________________________
l a m g i a n g


Cô chọn đến ở với Bà Nội của các con trong những ngày đi..."du lịch". Những năm còn ở San Diego, cô vẫn có những lần đi ngang qua toà nhà ấy mà nào có bao giờ cô lưu tâm. Cô chưa từng bước vào sảnh của toà nhà nên cô chẳng bao giờ biết tới thế giới của những cư dân ở trong toà nhà cao vời vợi ấy.

Ngày cô đến, cô lái xe từ phi trường Los Angeles về tới trước toà nhà cao niên ấy ở San Diego là vào lúc nửa đêm. Điện thoại của cô không có service quốc tế, cô không gọi được cho Bà. Sau bao năm đã qua, cô cũng không còn nhớ ra vào toà nhà đó nằm ở trên một con phố khác. Vậy là cô cứ de xe tới lui ở con phố nơi cổng sau, trong lòng hơi có chút bối rối, chưa biết tính thế nào để vào trong. Cô thuộc loại liều, nếu nhìn theo cách của người khác. Nếu phải phân bua cho cái sự liều lĩnh của bản thân thì cô nghĩ mình không phải hạng người liều lĩnh kiểu "nhắm mắt làm càn". Ở một mức độ nào đó, cô luôn biết mình có bao nhiêu bản lĩnh và trình độ để tự làm chủ được hoàn cảnh. Trong cuộc sống thật khó để biết trước những điều run rủi. Nếu thản nhiên tiếp nhận thì sẽ chẳng còn phải bận lòng về những điều...chưa biết khi nào sẽ xảy đến. Bởi vậy mà cô chỉ tập trung vào những gì bản thân có thể tự chủ và làm hết mức tối đa. Giả sử, đêm đó không vào được nhà Bà thì đơn giản nhất là đánh xe lên phố, check in vào hotel ngủ một giấc tới sáng thì chẳng có gì phải kể về toà nhà cao niên ấy nữa.

Cô sắp sửa cam tâm quay xe lên phố thì chợt túm được hai bác bảo an của toà nhà đi tuần đêm. Giả sử cô là người nhìn những người da màu bằng con mắt kiêng kị thì có lẽ cô cũng đạp gas mà đi về hotel cho rồi. Nhưng cô có một đặc tính lạ là cô không kiêng dè bất kể ai. Cô chỉ ghét thái độ của một ai đó thì cô mới giữ kẽ, còn thì cô rất tin tưởng vào...tình người. Sau vài câu trình bày hoàn cảnh hơi khó tin của mình với 2 bác bảo an, cô cũng được các bác ấy cho mượn điện thoại, chỉ đường cho vào parking và sau chốt là mở cổng cho vào.

Khó khăn đầu tiên ở toà nhà cao niên chính là bãi đậu xe không cho phép lưu khách đậu xe qua đêm tới sáng. Cô chạy quanh các con phố lân cận gần nửa tiếng đồng hồ vẫn không moi ra được một khoảng trống để nhét xe vào. Ban đêm, khu dân cư đông đúc, mỗi nhà sở hữu 2,3 chiếc xe thì hoạ chăng biết phép lạ cô mới biến ra được một chỗ để đậu xe. Cô lủi xe trở lại parking lot của toà nhà, bước vào đại sảnh và...cười hết sức thân thiện với bác bảo an. Phải kể khổ để bác trông xe giùm thay vì bác kéo con xe của cô đi cho khuất mắt.

Cô thường tâm niệm, hãy cứ thân thiện và lên tiếng nhờ vả cật lực vào thì mọi bước chân qua bụi xương rồng gai góc sẽ trở nên êm ái như bước qua cỏ hoa :)

Bao nhiêu năm qua rồi, nhà Bà vẫn vậy. Vẫn bừa bộn ngổn ngang đồ đạc. Cũng may mà bọn trẻ có ý thức nên không tỏ thái độ "em chã" gì cả với hoàn cảnh ở nhà Bà.

Bà có thói quen đi lễ vào buổi rất sớm. Đêm đầu tiên vì thế cũng trôi qua trong tích tắc. Trong toà nhà có nhiều các cụ cao niên Việt Nam cũng có thú vui tao nhã là dậy sớm và đi lễ nên trong thang máy lúc
nào cũng có người lên người xuống thật rộn ràng. Cô quý người già nên ai cô cũng một câu chào cụ, hai câu chào ông, chào bà. Các cụ đang tò mò nhìn cô dò xét, lại được Bà hớn hở giới thiệu ngay:
- Con dâu tôi đó. Cháu nội tôi đó.
Cô nghẹn trong họng một cục thật khó nuốt xuống. Chẳng biết Bà Nội nghĩ gì mà vẫn giới thiệu cô với người ngoài như thế. Đã li dị con trai của Bà 7 năm có lẻ rồi Bà ơi. Cô cười khổ. Thì thôi cứ để Bà có chút...thể diện. Cô không cải chính cũng chẳng mất mát gì. Có chăng là nhận thêm vô số ánh mắt nhìn mình dó xét...

Ở thêm 2 tuần trong toà nhà cô phần nào hiểu được tại sao Bà giới thiệu cô với người ta như hôm đầu tiên. Những ngày cô ở đây, cô hiếm thấy người nhà của các cụ tới thăm hỏi. Một người xa lạ như cô, chỉ vài lần chào hỏi gợi chuyện là sau đó cô luôn được ngồi nghe bao nhiêu chuyện đời xưa của các cụ. Có cụ mỗi tối đều kể về một chuyện đã quen với người chồng quá cố ra sao. Cụ có thể nhớ và kể ra vanh vách từng chi tiết rất nhỏ khi hai người quen nhau thế nào nhưng lại không nhớ là mỗi tối cụ đều ngồi kể lại ngần ấy chi tiết cho cô nghe. Có cụ thì chỉ chờ cô mỗi sáng mang đồ xuống giặt là chạy ra trò chuyện. Cũng vẫn là những chuyện cô nghe lần đầu tiên và n lần sau đó, về người xưa, về một thời son trẻ.

Bệnh đãng trí của tuổi già thật đáng sợ. Mấy ngày trước ngày cô đến lưu trú, toà nhà đã xảy ra một trận hoả hoạn. Lý do chẳng ngoài việc một cụ quên tắt bếp. Ở hành lang, có không ít những tấm thẻ nhỏ treo trên cửa của các cụ treo lên để tự cảnh báo đã tắt lửa, tắt nước chưa. Cô chợt nghĩ tuổi già đáng sợ vì bệnh đãng trí của tuổi già quá đáng sợ.

Các cụ kể chuyện xưa với ánh mắt long lanh niềm vui bao nhiêu thì khi cô chạm vào thực tế thì trong mắt tắt đi chút long lanh ấy. Có cụ thì "trả giá" cho sự bỏ bê gia đình lúc trẻ bằng sự cô độc lúc già. Như thế cũng chẳng trách được ai. Nhưng cũng không ít người cô độc còm cõi nơi toà nhà cao niên vì con cháu thành đạt nhưng bận rộn, ít thời gian ghé thăm. Con cháu cứ vô tình lướt qua năm tháng cô đơn của cha mẹ già mà đâu biết cha mẹ như lá vàng trên càng, sẽ rụng một sớm mai bất chợt.

Khi cô rời đi, cô biết mình sẽ không còn dịp quay lại toà nhà ấy nữa. Người thân và bạn bè của Bà đều nói với cô, Bà đã già yếu lắm rồi, mới mấy tuần trước nhập viện. Cô hiểu. Cô không còn bổn phận gì với Bà, nhưng các con của cô vẫn cần cội rễ vững chắc để vươn lên xanh tốt. Tình thân là thứ không phải cứ là máu mủ ruột thịt với nhau sẽ tự nhiên mà có. Mối quan hệ của cô với nhà Nội của các con vẫn duy trì vì tình thân. Cô vẫn là "con dâu", "em dâu", "cháu dâu", thậm chí ngay cả "bác dâu" với bên ấy nhưng điều buồn cười là cái người khiến cho cô có danh phận "dâu" lại không còn là gì đối với cô nữa.

Cô tâm sự với anh về nỗi cô đơn của người già ở toà nhà cao niên và buồn trầm khiến anh phải nịnh cô bằng một clip nhạc anh đàn. Giả sử anh và cô cứ thế mà già đi ở bên nhau nhỉ. Cô bảo anh, ngày nào còn chưa đãng trí, cô sẽ sống bên anh cuộc sống của những bà đầm.



Image


19998


đọc đoản khúc này muốn ôm ghì nàng một cái vì nàng "rễ" thương quá...đang đợi đọc một đoản khúc về thành phố của mình đấy nàng nhé!


20001

HY ơi, lg để dành thành phố ấy... nhem thèm nàng:)
Từ từ cho khoai nó nhừ nàng ạ. Suốt thời gian này làm kiếp trâu cày nên không động não viết nhăng viết cuội được gì cả. Lâu lâu rón rén vào ê tề tét để đọc ké thôi.


20004


cô mình nhem thèm... coi chừng Hoài Yên khóc đó... nàng mít ướt :p
kiếp trâu cày... vậy tụi mình đều cầm tinh con trâu... YC không những không viết được mà cũng không có thời giờ đọc... thê thảm luôn! :))


20031

Nàng LG ơi,

hôm nay HY ngồi đọc lại hết những "Vụn" của nàng, bèn nghĩ phải triệu nàng về để viết "tình cuối" cho HY đọc :-)

*

chị họ ơi ời,

đi chơi về có quà không ta? :-))


20680

Hoài Yên wrote:chị họ ơi ời,

đi chơi về có quà không ta? :-))

còn bị "jet lag" em họ à, đi làm mà buồn ngủ quá trời... ước gì trúng số, hứa suốt ngày sẽ đóng đô ở etetet *lol*
em họ có thích quấn sarong (Balinese style) thì email địa chỉ cho chị họ *lol*


*
cô mình ơi... <3


20687



Image

v ụ n . . . . .

____________________________________________________________________________
l a m g i a n g


Vụn buổi sáng

Hôm nay boss gọi cô lên văn phòng và ấn vào tay cô một món quà bất ngờ. Từ nay cô sẽ là nhân viên chính thức. Ký tên, đóng dấu. Trò chuyện phiếm cho đúng thủ tục, cô trả lời boss về vấn đề học hành làng nhàng của mình bên cạnh việc làm. Đại khái thì là hoàn cảnh bây giờ của cô giống như thợ lặn. Ừ thì vẫn thở nhưng mà thở dưới nước.

Boss: Nè, học xong tính làm gì?
Cô: Không tính chi cả. Học chơi cho dzui.
Boss: Dzui nhỉ. Không phí phạm tài nguyên não, tiền bạc và thời gian à?
Cô: Dạ, em đang đi làm kiếm tiền bù vào đây thê. Tài nguyên não của em chỉ có tăng theo index chứ sao mà giảm được.Thời gian à? Em làm gì còn thời gian của tuổi trẻ để học thành nhân tài. Em học để đỡ thụt lùi thôi à.
Boss: Nghĩa là sao?
Cô: 10 năm sau, em được "giải phóng" khỏi con cái. Em không muốn tuổi đời tăng lên mà kiến thức dừng lại ở thời bỉm sữa lo cho các con.
Boss: Giời, chừng tới đó nhàu như táo tàu rồi còn ham kiến thức làm kí gì?
Cô: Ờ, ờ,... nghĩ tới chừng đó tuổi cũng nhàu thiệt. Dưng cơ mà em vẫn khoái có kiến thức mới mẻ để...khè đầu mấy đứa cháu nội ngoại :)


Vụn lúc nửa đêm

Ngồi mè nheo tán tỉnh anh sau một chập vò đầu, bứt tóc, móc mắt... viết báo cáo các thể loại.

Mèo nheo anh:
- Em ngồi viết cả mấy tiếng đồng hồ mới được một nhúm chữ. Bằng này thời gian, em có thể ngồi vẽ một đống bùa yêu ngoằn ngoèo trên người anh đấy nhẽ.
- Đầu óc em dã man quá à.

Khoe anh:
- Hôm nay em được công ty ký hợp đồng cho làm dài hạn rồi ý. Sau này đi đâu ở cũng không lo thất nghiệp. (Ý em muốn khoe anh là, sau này em có về nhà anh ở thì anh cũng không phải nuôi báo cô em đâu ý nhá )
- Sao được vậy em?
- Boss nói tại em viết thư xin việc cảm động quá.
- Hihihi
- Trình nịnh bợ của em thăng hạng kinh nhở.
- Chứng tỏ nhiều năm qua em nịnh anh không hề phí tí nào, anh nhỉ?
- Ơ, còn phải hỏi!?





20937
...xoá...

21230

Nàng LG ơi,

rất thích bài viết này của nàng. HY nghĩ cái ý kiến "särbo" này rất có lý, bởi vì dường như tất cả mọi gập ghềnh trên con đường tình ta đi đều bắt đầu từ cái ngày nhập chung hộ khổ...à hộ khẩu... :-))


21232

Nàng ơi, mấy hôm nay lg cảm cúm, lười làm việc nhà nên trốn vào đây viết linh tinh. Gặp được nàng ở đây cùng tán hươu vượn thì quá vui luôn.


Lg cũng thấy hai người yêu nhau mà trái sở thích, trái quán tính, sống chung ngột ngạt quá đi ấy chứ. Chưa kể, lúc giận nhau thì thể nào cũng có một đứa đòi đuổi đứa kia là "cút ra khỏi nhà" đê. Chết cha, làm gì còn nhà riêng để về cho bõ ghét. Khi dọn về ghép hộ khẩu ở chung chăm sóc lẫn nhau cho nó lợi kinh tế lẫn tình cảm thì đã bán phéng nhà riêng (nếu có) rồi, giờ cuốn gói ra hotel hay về với mama thôi chứ biết dọn đồ đi đâu.

Việc sống độc thân với căn hộ riêng, thời gian ăn ngủ, làm việc, thể thao, shopping mọi thứ đều tự do hơn hẳn khi ở chung một mái nhà với một người trái tính nết nó không có nghĩa là người ta không yêu thích người kia.
Cứ nhà ai nấy ở, nhỡ bên địch khó ở trong người, ta còn biến về nhà ta tránh tên bay đạn lạc mà không phải "lang thang như kẻ không nhà" lại hay, HY nhỉ hihi.


21233 top -
Viết từ khung cửa I-chat
1 ... 6, 7, 8, 9, 10, 11
_______________________________________________
Chuyện Tháng Tư - thơ - Thúc Sinh _______________________________________________

Image

Có một ngày, cuối tháng tư
Buồn như nước lũ dâng từ biển lên
Bạn học chẳng dám nhớ tên
Tôi mang áo rách đi bên cuộc đời

xem tiếp...

_______________________________________________
Những Mảnh Đời Hậu Chiến - văn - Trần Bảo Toàn _______________________________________________

Image

Hôm nay, 30/04/2020, một ngày mưa rả rích, tiếng mưa như gõ vào ký ức những tháng năm quá khứ, đối với tôi ngày này chỉ có ý nghĩa là một ngày lịch sử, khi đất nước, gia đình và rất nhiều cá nhân của thế hệ cha chú và chúng tôi bước qua một khúc quanh mới.

xem tiếp...

_______________________________________________
Tình Khúc Hồi Hương - nhạc - Phạm Anh Dũng _______________________________________________

Image


xem tiếp...

_______________________________________________
Tàn Tích - ảnh - violetdehue _______________________________________________

Image


xem tiếp...