Chào anh npn :)
Qua mấy dòng ngắn ngủi của anh, lg chợt nhận ra rằng thì là mà, tâm tư của ông nhà văn với người theo khoa học có hơi khác biệt thì phải :) Chả hạn khi xưa lg còn mê văn chương (ước mơ hồi bé là thành văn sỡi) lg thích mùi vị của sự chơi vơi trong đau khổ. Chả hạn, thất tình thì cứ đi tìm mãi niềm đau trong quá khứ, để được gặm nhấm nó, để chìm đắm vào thứ cảm xúc ngọt ngào trong thống khổ của dư vị tình yêu. Đôi khi đã quên béng kẻ làm cho mình thất tình rồi mà vẫn chả chịu muốn bước ra khỏi cái cõi đau thương êm ái trên mây ấy, cũng chỉ vì không muốn chân hạ đất.
Moài ơi, bây giờ thì lại cực ghét những gì cứ chơi vơi, chới với, dù cho nó có mang mình thăng lên tới 9 tầng mây. Lg thích nắm bắt hiện tại, làm việc có quy trình. Khô khan nhể :) Trong thế giới quan của lg bây giờ cái gì cũng bị process chi phối. Mà như thế thì process càng phức tạp thì càng nhiều rủi ro. Thế nên cứ từ từ thì khoai sẽ nhừ.
LG enjoy sự chậm chạp xê nhích hiện tại.
Năm mới tốt lành nhé anh npn :)
Ps. LG chia sẻ thêm. Với lg, đáng sống nhất là làm chủ mệnh hệ của chính mình. I make things happen chứ không đợi things happen to me. I live life to the fullest and move on gaining new experiences and life aspects.
Khi mô rơi vào tình trạng không làm chủ được đời mình, lg thấy đáng sống nhất không hề là khoảnh khắc đó mà đáng sống nhất lại chính là sau khi mình đã chiến thắng sự nghiệt ngã của định mệnh.