t a -y ê u -e m
----l ặ n g -l ẽ -n g ô n -t ừ
mạch thi tứ đã lần tắt nghẽn
lúc con tim đòi nói yêu em
đôi tay vắt cạn hồn giọt mực
rót đời nhau từng giọt màu-đêm
sông rời cội nguồn khi chớm lớn
tim đôi mươi rét mướt phận thân
giữa đơn-quạnh-đời, em ghé bước
giữa mùa-đông-ta, có mùa xuân
cành hạnh phúc ươm mầm bất trắc
những nhánh đời muôn hướng trổ ra
ta chối bỏ thiên-đường-có-thật
bởi yêu em phải sống mù lòa
đời nặng gánh không cùng hạn hẹp
khép hồn nhiên vào cuối mộng mơ
buồn một nỗi da vàng ôm trọn
đã chưa nguôi hẹn ước bao giờ
đêm New York khởi mùa sa mạc
nhánh xương rồng đời nhọn sắc gai
vắng, chiu chắt vần thơ kết nhụy
bóng, và đêm, chung tiếng thở dài
mang lòng mới nhập hồn bến cũ
cuộc trăm năm liệm kín đời nhau
em đổi lấy niềm đau núi biển
để yêu ta, như thuở ban đầu
men rượu mật phai nồng năm tháng
vẫn gần nhau, và vẫn xa nhau
em cần thiết lời ru tình tự
ta yêu em lặng lẽ ngôn từ
đời thấm thoắt hai màu tóc điểm
ta bỗng thèm thốt tiếng yêu em
trang trải vẫn không vừa trang giấy
nói làm sao chuyện-mắt-môi-mềm
bôn ba những chuyến đi cơm áo
bước chân về nặng nỗi tịch liêu
em nào hiểu băng sơn trầm lặng
cưu mang giòng phún thạch tình yêu
nên em nhé, khi nào nghi ngại
lãng quên ta hợp khúc tương cầm
hãy đến với ta bằng ánh mắt
(nói làm sao nguyện ước ngàn năm?)
trang trải mãi, vẫn thừa trang giấy
trăng-đời-ta, một đóa em, rằmnpn