
s o i -b ó n g -c h â n -n h ư -
có lần
ngồi độc ẩm
nhấp chén Quỳnh Tương.
ừ, thì
thiên bôi bất túy...
bước chuệnh choạng
theo vết chân bạch thố,
lạc đến cung Hằng
ngồi xem ai
như tiên nữ
vũ khúc nghê thường.
gục đầu ngủ giữa cơn say.
bên tai
còn nghe tiếng tiêu
réo rắt.
ngỡ mình là Tiêu Sử
đi tìm Lộng Ngọc
trong mây.
nửa đêm.
có kẻ chân trần,
đốt đuốc chạy quanh bờ hồ
khấp khểnh trên đá nhọn,
bất chấp cơn đau.
sướt da.
rướm máu.
tìm vớt ánh trăng ngà
trên sóng nước.
ngâm rằng:
trú đoản khổ dạ trường
hà bất bỉnh chúc du. *
ném viên đá xuống hồ.
sóng gợn lăn tăn,
ánh trăng ngà tan biến.
ôm mặt khóc ngất.
nước mắt nhỏ xuống hồ.
nào ai biết.
đục?
trong?
sáng.
thức giấc nhìn quanh,
thấy mình nằm giữa phố thị lạ lùng.
người qua, kẻ lại
nào ai biết có ta.
hỏi: mình đâu ra?
tìm lại bờ hồ xưa.
soi mặt nước.
nhìn không ra bóng mình.
chỉ thấy viên đá đêm nào
nằm im dưới đáy hồ
trong suốt.
mỉm cười.
rằng:
xử thế nhược đại mộng
hồ vi lao kỳ sinh? *
ta.
hư vô.
* thơ Lý Bạch
npn
ngồi độc ẩm
nhấp chén Quỳnh Tương.
ừ, thì
thiên bôi bất túy...
bước chuệnh choạng
theo vết chân bạch thố,
lạc đến cung Hằng
ngồi xem ai
như tiên nữ
vũ khúc nghê thường.
gục đầu ngủ giữa cơn say.
bên tai
còn nghe tiếng tiêu
réo rắt.
ngỡ mình là Tiêu Sử
đi tìm Lộng Ngọc
trong mây.
nửa đêm.
có kẻ chân trần,
đốt đuốc chạy quanh bờ hồ
khấp khểnh trên đá nhọn,
bất chấp cơn đau.
sướt da.
rướm máu.
tìm vớt ánh trăng ngà
trên sóng nước.
ngâm rằng:
trú đoản khổ dạ trường
hà bất bỉnh chúc du. *
ném viên đá xuống hồ.
sóng gợn lăn tăn,
ánh trăng ngà tan biến.
ôm mặt khóc ngất.
nước mắt nhỏ xuống hồ.
nào ai biết.
đục?
trong?
sáng.
thức giấc nhìn quanh,
thấy mình nằm giữa phố thị lạ lùng.
người qua, kẻ lại
nào ai biết có ta.
hỏi: mình đâu ra?
tìm lại bờ hồ xưa.
soi mặt nước.
nhìn không ra bóng mình.
chỉ thấy viên đá đêm nào
nằm im dưới đáy hồ
trong suốt.
mỉm cười.
rằng:
xử thế nhược đại mộng
hồ vi lao kỳ sinh? *
ta.
hư vô.
* thơ Lý Bạch
npn