n g à y -c u ố i
-v à o -t h ă m -H i n h
Khi tôi thức dậy
mặt trời lan trong trí nhớ lóng lánh chiều vẫy cá.
Cúi hôn lên mặt sau tờ lịch cuối năm,
nuốt trọng những cây kim đồng hồ bất động vào trái cấm,
và nhịp thở roller-coastered giữa môi, mũi và hậu môn.
Sáng nay rất đông bạn bè
những lời chúc chân thành nhưng gượng gạo cho một tương lai gần
không bao giờ đến.
Tôi mong họ ghé,
rồi mong họ về thật nhanh.
Căn phòng lạnh.
Cái giường sắt lạnh.
Tôi lạnh tôi.
Và lạnh với mình tôi.
Máy quang tuyến soi óc tôi bảy mầu tuyệt đẹp nằm quanh một khối đen,
tình tứ
và huyền bí.
Sự thật gì nằm trong vùng đen đó,
sao không ai chịu nói cùng tôi?
Khi nằm bất động trên mặt bàn điện đang đưa thân tôi vào máy MRI,
tôi tự trấn an,
hát thầm:
“...
đá lăn vết lăn buồn
từ hoang xưa dấu thân anh dã cầm
ôi vết hằn ghi trên bồn gió hoang
chờ ta da du một chuyến
ôi môi hờn xin đừng kể lại tích xưa buồn hơn
đợi chờ năm làm gió qua truông thiên đàng...” *
Và tin,
và mong
lời hát sẽ hiện vào khối đen?
Sự thật gì nằm trong vùng đen đó?
Sao không ai chịu nói cùng tôi?
Sao lời hát không hiện vào khối đen?
Sự thật gì nằm trong vùng đen đó?Sao không ai chịu nói cùng tôi?
Sao lời hát không hiện vào khối đen?Sự thật gì nằm trong vùng đen đó?Sao không ai chịu nói cùng tôi?
Sao lời hát không hiện vào khối đen?Sự thật gì nằm trong vùng đen đó?Sao không ai chịu nói cùng tôi?
Sao lời hát không hiện vào khối đen?Sự thật gì nằm trong vùng đen đó?Sao không ai chịu nói cùng tôi?
Sao lời hát không hiện vào khối đen?Sao không ai chịu nói cùng tôi?Sao lời hát không hiện vào khối đen?Sao không ai chịu nói cùng tôi?Sao lời hát không hiện vào khối đen?Sao không ai chịu nói cùng tôi?Sao lời hát không hiện vào khối đen?* thơ Xin Mặt Trời Ngủ Yên, Trịnh Công Sơnnpn