cám ơn anh VTK, vâng, HY là con gái và đúng là tuổi vẫn còn xa "sáu bó" một khoảng... dài :-))
tấm hình của anh Kỳ làm HY nhớ đến cái quê hương lạnh giá đó đến chơi vơi...HY xin post đoản khúc ngày xưa vào đây ra mắt anh Kỳ:
O'Canada...
Cái không khí nhộn nhịp tưng bừng của những ngày Winter Olympic đã qua nhưng sao cái cảm giác "nostalgia" nôn nao khó tả về thành phố mà mình đã bỏ lại đằng sau lưng vẫn còn đọng lại chưa tan như những hạt sương long lanh hiếm hoi trên tàn lá khi bình minh đã ló dạng khoe màu rực rỡ . Buổi chiều cuối cùng ngồi theo dõi trận đấu hockey sôi nổi hồi hộp diễn ra giữa hai đội Canada và Hoa Kỳ khi đã hết giờ mà tỉ số vẫn huề nhau, thằng bé thắc mắc hỏi:
- Mẹ, mẹ muốn đội nào thắng ?
Đôi khi cái trực giác bén nhậy của con làm em giật mình, làm sao nó đọc được những gì chỉ hiện diện trong đầu em ? Muốn ai thắng ? Em đang sống ở cái đất nước láng giềng giàu có, hùng mạnh, ăn to nói lớn, chừng như lúc nào cũng sẵn sàng nuốt chửng cái tổ quốc với lá cờ mang hình chiếc lá mapple hiền hòa kia vào lòng cơ mà . Có thể nói trên một phương diện nào đó em yêu cái đất nước mà em đang sinh sống vô cùng . Yêu đủ để chưa một lần không đi bỏ phiếu từ khi có quyền công dân . Yêu đủ để luôn có ý kiến, ý cò, bình luận, phản đối, ủng hộ, hoan hô, đóng góp, phủi tay ... với bất kỳ một việc làm nào chính phủ đề ra . Yêu đủ để đau với cái mất mát họ gánh chịu, yêu đủ để hãnh diện với cái thành công họ gặt hái . Cớ sao lần này tận sâu thẳm trong tâm em lại mong phần thắng lợi thuộc về đội tuyển Canada ? Em không biết có thể gọi cái nơi chốn "quanh năm mùa đông" đó là quê hương thứ hai của mình hay không ? Thứ hai hay thứ ba ? Một con người có thể có mấy quê hương ? Một trái tim có thể yêu bao nhiêu tổ quốc ? Em không biết và cũng không dám hỏi vì em sợ mỗi lần nói về nơi ấy anh lại nghĩ em khua tay tìm về tình yêu cũ ...
Đôi khi ghen không đồng nghĩa với yêu, đôi khi nhớ nhung không đồng hành với nuối tiếc, đôi khi thương kỷ niệm cũ không đi đôi với mơ về người yêu xưa ... Với em, ăn mày dĩ vãng là một tư duy quẩn quanh tội nghiệp ... nhưng chối từ quá khứ cũng là một điều vô cảm đáng thương ...
Và vì thế, giữa những ngày đông đang tàn nơi đây, dưng không em muốn viết lại, kể về thành phố bây giờ đang chìm dưới muôn cơn tuyết phủ xa xôi đó, thành phố đã ươm tuổi thơ em lớn ...
Cái thành phố nhỏ bé, thơ mộng, nằm gọn lỏn giữa ba dòng sông, đã mê hoặc tâm hồn đứa con gái hay mơ ngày ấy . Mỗi góc phố, mỗi con đường là từng kỷ niệm của một thuở rong chơi ngây ngô .. Thành phố đa dạng từ ngôn ngữ cho đến văn hoá . Vừa cổ kính vừa hiện đại . Cổ kính như ngôi nhà thờ Notre Dame Basilica nằm gần Byward với cái tháp chuông to . Tiếng chuông từ trên cao lưng chừng trời vọng xuống, tỏa rộng ra cả một con phố thể như muốn đánh thức từng tàng cây phiến đá . Nhưng thành phố cũng hiện đại đủ để dùng cả hai ngôn ngữ quốc tế cho bao công ty kỹ thuật kéo nhau về biến nó thành một thung lũng điện tử phía Bắc .
Vào mùa đông khi mà con kênh đào từ hồi thế kỷ 18 bắt đầu đông đặc nhìn như một dòng sữa khổng lồ, tạo thành một trong những sân trượt tuyết dài nhất thế giới, em và lũ bạn cứ hết giờ học là cởi giầy bata ra buộc lại quàng lên vai rồi xỏ giầy trượt tuyệt vào trượt đến trung tâm giao điểm, nơi có cây cầu bắc ngang, leo lên lại cởi giầy trượt tuyết đeo lên vai mang giầy bata vào đi vô khu shopping lớn nhất thành phố ăn hàng và chọc phá thiên hạ . Đợi đến khi chiều tàn, áng hoàng hôn buông xuống đỏ rực ở một góc trời, trượt tuyết về trên dòng Canal xuyên qua thành phố một màu trắng tinh . Cái hình ảnh thần tiên ấy có lẽ suốt đời em sẽ không bao giờ quên được, magical, purely magical !
Mùa xuân em thích đi trên con đường Prince of Wales, gần khúc Carling để ngắm những cánh hoa tullips kiêu sa, đài các nở dọc theo lối đi sau giấc ngủ mùa đông . Thành phố như bừng dậy, ríu rít với những hội hoa đầy mầu sắc . Ngay cả những ông lính mặc áo đỏ đội mũ đen đứng gác nghiêm trang trước tòa Parliament Building hình như cũng tươi tỉnh hẳn lên ...
Mùa hè là lúc những cánh thuyền đủ màu sắc ở đâu túa về Dows Lake, em thường đạp xe dọc theo bờ hồ ngắm thiên hạ và hít thở cái không khí trong lành ấm áp hiếm hoi . Hay nhiều khi thả bộ trên con đường Sparks, lang thang vào những cái boutique nhỏ ngắm nghía, ngắm thôi chứ chẳng dám mua, tiền đâu mà mua cơ chứ . Em mê con đường lát gạch thẳng băng không cho xe cộ ra vào đó ghê lắm . Nếu có dịp em sẽ tìm về, thăm lại những viên gạch hai bên thềm và hỏi coi chúng có còn nhớ những bước chân sáo ngày xưa ?
Nhưng có lẽ mùa mà em thích nhất vẫn là mùa thu, những cái lá vàng rơi lả tả khắp nơi ... nhất là trên ngọn đồi Gatineau, lá ở mọi nơi hình như đều trôi dạt cả về đó , lá vàng ối cả mặt đất, chao ôi không biết bao nhiêu là lá . Buổi chiều thu ngồi giữa rừng lá yên như tĩnh mặc, cơ hồ có thể nghe được tiếng nhịp đập của trái tim mình và tiếng thì thầm của lá . Tuyệt vời, mỹ miều như một bức tranh vẽ . Em vẫn thường thắc mắc tự hỏi có phải Lưu Trọng Lư ngày xưa cũng ngồi giữa rừng thu Gatineau mà viết bài "Tiếng Thu" ?
Cuộc đời có những nơi chốn chỉ một lần qua là muôn đời tưởng nhớ. Em muốn giữ lại cho mình thành phố lồng lộng thương yêu đó, đơn thuần chỉ vì nó đã là nhân chứng của những ngày niên thiếu ngây ngô ... Thành phố ấy giờ chỉ còn là một nơi đã qua, không phải là một chốn tìm về . Em không còn là một lữ khách chờ đợi cho mình một chuyến xe nữa ... Em đã mua cho mình một chiếc vé, đã chọn cho mình một con tàu, và em, nhất định sẽ ngồi cho đến sân ga cuối cùng dẫu có mệt nhoài xót xa ... Bởi từ nơi ấy em đã có được một gương mặt giống bố mang một đôi mắt với ánh nhìn của mẹ . Bởi cả cuộc đời khờ dại, chỉ có nó là sự đúng đắn duy nhất của em . Để cho dù khép mi hay mở mắt mỗi giấc mơ của em vẫn luôn thành hình rõ nét ...
(dư âm mùa Winter Olympic XXI)
Hoài Yên
03.03.10