Đêm đó, tôi lại có dịp nghe lại tiếng mưa rơi trên mái tôn đều đặn, tiếng mưa quen thuộc mà có một lần Đạt kể trong thư. Tôi cũng thức dậy nửa đêm, đốt nến, giở đọc lại đoạn thư đó một lần nữa để tìm lại cái cảm xúc trùng hợp. Trong bóng tối, tôi tự nghiệm ra một điều cho chính tôi, nghệ thuật chân chính không phải là những nét đẹp thông thường làm vừa lòng con mắt người xem, mà cái đẹp nằm ở đàng sau tất cả những kỷ thuật, bố cục, hình ảnh và mầu sắc. Cái đẹp là sự rung cảm mà người ta có cơ duyên một lần bắt được.
Ngọn nến lập loè như muốn loé tắt, tôi đưa tay cản vội cơn gió trước khi ngọn nến tắt phụt. Vừa lúc ấy nhìn ra sân, thấy bóng một người con gái đứng khoả thân nổi rõ trên nền bóng đêm sâu thẳm.
Phạm Chi Lan
từ tập truyên ngắn Miền Lặng, VHNTLM 2002