short note: 03.28.10___________________________________________________________________________
Một trong những điều cô thấy cô giống ba nhất là có tâm hồn nghệ sĩ. Ba có tâm hồn nghệ sĩ nên thường hay viết lách, nghe nhạc để giải trí về tuổi già ngoài đọc những cuốn sách về lịch sử và đạo giáo. Tủ sách ba chỉ toàn là sách về lịch sử và đạo giáo, subjects mà cô thấy chẳng thích thú nhưng lâu lâu cô cũng ghé ngang rinh một cuốn hay những bài ba viết đọc chơi. Cô là con gái rượu của ba nên được ba chiều chuộng và lo nhất nhà. Khi ba thấy khuya khuya căn phòng cô đèn vẫn còn sáng hay vắng bóng cô, ba thường hay căn nhắc cô nên nghỉ ngơi sớm. Bước chân lo lắng của ba như một người cha, trong một bài thơ nào đó cô đọc vào thời trung học, lo cho con gái ông bước vào đời với sự nghiệp viết lách và hay thức khuya viết bài. Ba biết cô có lòng can đảm và tự tin nhưng ba vẫn lo cho cô. Một hôm cuối tuần ba đang viết lách, cô tìm cớ ghé ngang tủ sách ba và nói là bỗng nhiên thích thú đọc về lịch sử. Thế là cô được nghe ba kể chuyện từ lịch sử nước Tây đến lịch sử nước ta và kể cả lịch sử của ba. Cô vẫn thích nghe nhất lịch sử về chuyện tình cảm của ba mẹ. Cô thấy lịch sử chứa đựng nhiều sự gian nan và những bài học để qua khỏi gian nan ấy. Cô nhớ đến lời một người anh nói với cô, "Nếu có thể, anh đành chọn con đường gian nan để mà đi." Nên cô nói với ba, như cô gái trong bài thơ ấy, "Nếu con ngã hãy để tự con đứng lên. Con ngã nữa, hãy để con tự đứng lên. Con không tin có gì có thể đánh ngã bản thân mình nỗi ngoài bản thân mình ra. Con quyết định và trách nhiệm cho sự chọn lựa của mình . Chỉ cần những gì con làm có ba mẹ và gia đình đứng đằng sau ủng hộ con thì con bước lên vững vàng hơn."
Một trong những điều mà cô (mong) giống mẹ nhất là cách cư sự ăn nói khôn khéo của mẹ. Cô hay nghe mẹ nhắc rằng, "ở trên đời, sống chết với nhau chỉ là do lời nói." Lời nói còn sắc bén hơn gươm dao hay cũng có thể là mật ngọt xoa dịu những vị đắng. Cũng như cô nhớ đọc đâu đấy, "The power of word: A careless word may kindle strife; a cruel word may wreck a life; a timely word may level stress; a loving word may heal and bless." Nên cô thường hay nhắc cô, "Phải ăn nói đi đứng vững vàng thì chẳng gì có thể làm mình ngã nghiêng. Và nhớ pha thêm chút love thì sẽ nhẹ nhàng đi vào lòng người một cách dễ thương." Trong đêm trăng thanh gió mát kia, mẹ vẫn không ngủ được vì mẹ vẫn cứ lo như có một con ma cà rồng chờ cô bên cây cổ thụ gần nhà và bắt cô đi. Khác với đêm cô được anh chàng kể chuyện ru cô ngủ, đêm nọ cô lại thích ngủ gần mẹ để nghe mẹ kể chuyện. Mẹ chẳng phải "kể chuyện tình bằng lời ca dao. Chẳng phải bằng hạt lúa mới. Hay bằng nồi ngô khoai." Mẹ chỉ giản dị kể bằng những lời từ trái tim. Dường như chưa có câu chuyện nào có thể làm cô xúc động bằng câu chuyện mẹ kể. Từ đấy, lâu lâu cô hay kiếm cớ là cô sợ ma để có thể ngủ gần mẹ và nghe mẹ kể chuyện. Rồi một đêm, cô chọn một câu chuyện kể cho mẹ nghe.
Và cô biết cũng có lẽ từ đấy, ba mẹ cô được ngon giấc hơn.