b à n .d ị .ứ n g_______________________________________________________________________c á n h v ạ c Mấy năm trước, cái bàn ấy có ba người ngồi. Đầu tiên là con bé người Việt. Nhìn tấm badge của mình, nó nói, tôi có cùng họ với ông, "Nu-en" - (nghĩa là "Nguyễn").Người nó gầy gò, mảnh khảnh như chiếc lá liễu. Mình hỏi nó sao lại ngồi một mình ở đây, nó nói nó bị dị ứng. Thì ra đó là chiếc bàn ăn dành riêng cho những đứa bị dị ứng với cá, trứng, hay đậu phộng.
Con bé "Nu-en" ngồi một mình ở cái bàn ấy suốt một năm. Sang năm sau mới có nhân vật khác xuất hiện. Đó là một thằng bé Mễ mập mạp. Nó xềnh xàng đến nỗi mình tưởng tượng đến ba mươi năm sau, chắc diện mạo của nó cũng không thay đổi, trừ việc trên đầu đã rụng bớt tóc. Lần đầu gặp, nó đã vui vẻ chào mình bằng một cái "high five".
Năm tiếp theo, chiếc bàn ấy có thêm người thứ ba, một con bé da trắng tóc dài. Nó bưng đĩa thức ăn đến bàn, ngồi xuống và ăn, không trò chuyện với hai đứa kia. Vẻ xanh xao, gầy yếu của nó khiến mình liên tưởng đến Emily Bronte, người viết Đỉnh gió hú.
Hè tàn, thu sang, một năm học khác lại bắt đầu. Nhỏ "Nu-en" và thằng bé Mễ không thấy trở lại. Chỉ còn lại một mình "Emily Bronte" ngồi ở bàn dị ứng, năm nay không có thêm đứa nào khác. Và, nó vẫn thế, lặng lẽ ăn một mình. Trông cô đơn như thể một người bệnh bị tách riêng ra khỏi thế giới của những người khoẻ mạnh.
Ngày cuối của niên học vừa qua, đã xảy ra một chuyện lạ. Khi mình sắp sửa bước vào xe đi về thì nghe có tiếng chào, good bye, Mr. "Nu-en". Ngoảnh lại, thấy bên kia đường "Emily Bronte" đang vẫy tay, miệng nở một nụ cười như chưa từng cười bao giờ. Chiếc áo đầm mầu trắng lung linh trong nắng chiều. Mình chào lại nó, mà lòng phân vân, tự hỏi sao nó lại biết mình. Sao nó lại đợi đến ngày cuối cùng, để làm mình cảm động thế nhỉ?
*
Đầu năm học mới, chiếc bàn dị ứng vẫn chưa có ai ngồi. Chơ vơ trên mặt bàn là những lời cảnh báo "không cá, không trứng, không đậu phộng".