
b á n h .í t
.....v à
b á n h .q u y
.....v à
b á n h .q u y
____________________________________________________________________________
Anh quen với cô qua một trang thơ trên web. Cô khoe với anh đã làm đến gần 2,000 bài thơ. Thấy cô cũng làm thơ nên anh vui lắm, ngỡ là mình đã tìm được tri kỷ. Mỗi ngày anh bỏ ra một ít thời gian để đọc thơ của cô, đọc cả những bài thơ hoạ từ những bạn thơ của cô nữa. Cô làm thơ nhiều thật, phần lớn là đường luật (lúc còn bé anh cứ tưởng đường luật là... luật đi đường chứ!), một số lục bát và song thất lục bát. Càng đọc anh càng ngạc nhiên. Quả thật cô và bạn hữu đã dành cho anh một sự bất ngờ. Không bất ngờ sao được, đọc gần 2,000 bài thơ của cô mà gần như chỉ đọc một bài. Đại khái ý của bài nào cũng giống nhau. Bạn thơ của cô hoạ thơ cũng cùng mẫu mực như vậy.
Buồn vì thất vọng, anh chả muốn viết gì trong trang web đó cả. Cô đã không thông cảm cho anh còn giục anh phải post thơ lên cho cô khỏi bẽ mặt vì cô là người giới thiệu anh vào. Cô bảo trong đây mọi người đều đối với nhau bằng tình thân, nghĩ sao viết vậy, anh cứ thật lòng mà viết. Ngờ nghệch, tưởng thật, anh đem bao nỗi thất vọng của mình phơi trải trong một bài lục bát...
thợ... làm thơ
(cứ thế, chỉ gieo vần)
trời nắng chang chang
tuyết phủ mơ màng...
bóng ai hư ảo... rõ ràng ngoài sân
trăng vằng vặc khắp xa gần
nửa đêm trừ tịch, ân cần trao tay
thái dương ôm mảnh trăng gầy
se se gió lạnh heo may... đêm hè
thuyền trôi mấy dặm... sơn khê
cầu Ô Thước vẫn đi về... có nhau
cứ thế, thơ viết ngàn câu
vẫn chưa nói được là đau nơi nào
thợ mặc áo thụng... vái nhau!...
Ai mà dè, cái "tình thân" của trang web và cái "thật lòng" của anh nó hại anh. Bài thơ chỉ vừa đăng lên được chừng nửa ngày thì cái nick của anh đã bị khai tử. Họ đã không cho anh lời cảnh cáo nào, chẳng cho anh cơ hội nào để phân trần. Cái chết oan khiên của cái nick cũng diễn ra trong thầm lặng, chẳng ai buồn gửi đến anh một lời an ủi!
Thi thoảng ngồi nhớ lại những kỷ niệm "ấm nồng" với cô thuở trước anh mới hiểu ra một điều. Thì ra muốn survive trong những trang thơ hay facebook là phải biết (hay chỉ biết) khen thôi. Khen người ta, sau đó mình post thơ lên người ta khen lại, rồi... cứ thế. Nghệ thuật rốt cuộc lại nằm trong những lời khen, khen cho khéo thì sẽ được... khen lại và được yêu thích (chả biết có phải được yêu thích thật không nữa hay lại chỉ là một hình thức bánh ít, bánh quy?)
Bây giờ anh khôn lắm rồi. Chỉ "tiếc" là anh không còn cách nào trở lại với cô để làm một người bình thường như hàng trăm người vây quanh cô, trau chuốt những lời khen tặng cô để được cô khen lại rồi... vui với nhau!