Cám ơn cô HY đã đọc , Làm gì có chuyện chí nhéo :) Tại ông pb không thích tham gia vào cái ngày V-day gì đó , nên thấy mình như đi lạc vào một thế giới khác thôi .
Từng cụm mây đen che dấu nắng anh không còn nhớ bao nhiêu muà giông đã đi qua thơì gian chạy đua cùng son trẻ
Sấm chớp vẫn theo về với mùa giông anh bỏ quên thói quen đi bão có lẽ vì tiếng sét bầm dập nhiều lần nên trái tim anh không còn bốc lửa nên xác thân anh không còn cháy bỏng
Nhiều khi anh chưa kịp chớp mắt thì sét đã chìm sâu và mất hút vào bầu trời đen không còn gì ở lại nơi ký ức dù chỉ là hơi thở mỏng manh hơn sương khói mặt hồ hay tê điếng từ đôi chân mỏi nhừ rã rượi đam mê hay một chút thì thầm nào đó, bên vành tai đỏ thổi quá mù mờ xa xôi hơn cổ tích
Nhưng trên đời còn có một thứ tình cảm không đi về như muà giông không chỉ ngấm vào da không chỉ chìm trong máu thứ tình cảm đã đi qua giai đoạn say khướt từng giây khắc khoải từng phút điếng tim từng giờ đã đi qua nông nổi ngất ngư... từng miền thịt da, chăn gối
Đi qua, để một ngày mưa giông thôi vùi dập tình cảm trầm lắng và đông lại thành một phần cuả xương tủy một phần của linh hồn và hơi ấm nơi lồng ngực ai đó... rất thân quen
Ngôn ngữ không làm sao có thể diễn đạt khi tình cảm đã mặc nhiên là một phần linh hồn một phần hơi thở và những giọt nước mắt buồn làm bỏng rát buổi chiều nắng uá và những giọt nước mắt vui lấp lánh kim cương trong nắng sáng
Đời người có nhiều tiếng sét ái tình nhưng ngươì ta chỉ cần một tình cảm đã trầm lắng xuống theo thời gian dịu hiền như trăng ngọt như sương dù thời gian có là 10 năm, hay 20 năm, hay cả một kiếp người
Một tình cảm mà người ta có thể cùng nhau khoả thân cả linh hồn chứ không riêng gì thể xác (*)
thứ tình cảm có thể ái ân đến tê điếng linh hồn rã rượi xác thân và thoi thóp hơi thở mà không cần phải làm tình
Thứ tình cảm có thể nếm trên lồng ngực từng cơn say đậm đà tinh khôi như mật đầu muà nõn xanh và sũng ướt như thung lũng sau cơn mưa thơm như mặt trời ló dạng và nhẹ như con thuyền thong thả trôi... giữa dòng thời gian mát rượi...
Là thứ tình cảm anh dành cho riêng em yêu dấu ạ...
Gió thu đè lên phố phố rên âm trầm u ... u ...hú ngực phố còn thơm tho nắng hạ lòng phố vẫn hè chỉ chớm thu lá chưa đủ vàng những quả trứng non đã rụng từ muà phục sinh tổ chim chín mùi trên tay cổ thụ gió thu đè phố phố rên ... âm nồng nàn tha thiết quá
Bình minh dưới đôi chân nứt gót đi lạc vào công viên phố bạch đàn cởi áo tắm sương say nắng hồng hồng bạch đàn thẹn lõa lồ những con mắt muà thu tròn xoe nhìn tượng đá
Gió lẻn về cởi áo da bạch đàn xanh xao lá thon cong và nõn tập tành ôm ấp thu tái tê và lắc lư cùng tượng đá rêu màu những pho tượng muôn đời vô tình hơn thiên chuá lười biếng như thiên thần ngủ yên trong sương đục
Tôi đứng giưã công viên nghe gió thu làm tình phố âm trầm trầm u ..hú .. u..u ... tôi nghe tiếng phố rên như thiếu nữ dậy thì con Magpie ngẩng cổ tôi nghe tiếng gió reo vỗ về trên lưng phố ư thì ... lá cũng sắp vàng rồi phố ạ khép mi và mơ đi ngoan hiền nghe con phố ngoan như là cổ kính ngoan như là rêu phong nóc nhà thờ buồn quá vách trầm tích ngả màu đá trầm tích ngả màu lời kinh ngân trên ngói gió thu lạnh như dao ghim vào buồng tim phố hãy chết đi nầy phố lá sẽ vàng như nghệ lá sẽ rụng trơ cành chết để lịm gió thu để phố được rét mướt để còn phải phục sinh
_______________________________________________ Những Mảnh Đời Hậu Chiến - văn - Trần Bảo Toàn_______________________________________________
Hôm nay, 30/04/2020, một ngày mưa rả rích, tiếng mưa như gõ vào ký ức những tháng năm quá khứ, đối với tôi ngày này chỉ có ý nghĩa là một ngày lịch sử, khi đất nước, gia đình và rất nhiều cá nhân của thế hệ cha chú và chúng tôi bước qua một khúc quanh mới.